![]()
Nguyễn Hùng xuất hiện trong showbiz Việt Nam theo một cách chẳng giống ai: Vừa như đi lạc, vừa như định mệnh. Một anh chàng học điện ô tô, ban ngày cặm cụi với những kiến thức về dây dợ, ban đêm bẽn lẽn ghé quán bar nghe live band, gom góp tiền lương mua vài chai bia chỉ để đứng nép dưới khán đài mà nghe nhạc.
Từ Tàn Sữa đến Mưa Đỏ, từ Phép Màu lấp lánh và đầy nhiệt huyết tình yêu tuổi trẻ cho đến những tâm tư day dứt của một người lính phương xa trong Còn Gì Đẹp Hơn. Hành trình của Hùng cứ như một cuốn phim mà ở đó, nhân vật chính - một chàng trai vốn chẳng định sẵn điều gì trong cuộc đời mình, cứ thế dấn thân vào một hành trình lạ lẫm bằng một trái tim vô tư và đầy sự háo hức. Sau thành công ngoài sức mong đợi từ Phép Màu và Còn Gì Đẹp Hơn, Hùng vẫn là Hùng. Vẫn đang bẽn lẽn, rụt rè đứng ở cái ngưỡng cửa mà một bên là cuộc đời giản đơn đầy niềm vui trước đó, một bên là ánh sáng rực rỡ của danh tiếng đang chiếu rọi.
Hùng ngượng nghịu thú nhận mình không giỏi vui mừng cho bản thân, nhưng hễ ba má mỉm cười tự hào thì niềm vui trong lòng mới bật sáng. Hùng cũng có nỗi sợ, sợ quen với sự nổi tiếng, sợ một ngày không còn được yêu mến, và sợ nhất là… chết trước khi kịp hát nốt câu chuyện của mình. Nhưng chính những cái sợ ấy lại khiến Hùng trở nên gần gũi, như một cậu bạn hiền lành, đôi khi hậu đậu, nhưng mỗi lần cầm đàn hay đứng trước máy quay, đều tỏa ra thứ năng lượng chân thật khó cưỡng. Giản dị, dí dỏm, và đáng mến đến mức khiến khán giả muốn thốt lên: Ừ thì, giữa một thế giới ồn ào, còn gì đẹp hơn là gặp được một nghệ sĩ trong sáng như thế?


Chắc chắn là niềm vui nhiều hơn rồi. Nhưng nếu nói là không có áp lực nào thì cũng… không đúng. Tôi biết rằng bây giờ, ít nhiều gì thì tôi cũng nhận được sự quan tâm từ nhiều người. Và khi nhận được sự quan tâm đấy rồi thì tôi cũng cảm thấy có một chút xíu trách nhiệm trong đó.

Ban đầu, khi 2 ca khúc được mọi người biết đến và đón nhận thì tôi không cảm thấy có quá nhiều niềm vui xuất phát từ bên trong đâu.
Tôi cũng không rõ nữa. Trước đó, tôi đã nghĩ rằng nếu mình có một sản phẩm được đón nhận như vậy thì hẳn sẽ rất vui. Cho tới khi nó thành hiện thực thì tôi lại không thấy niềm vui đó hiện hữu rõ ràng. Mãi đến mấy hôm gần đây, khi gọi về cho gia đình, tôi thấy ba mẹ, anh chị em, bạn bè - mọi người đều rất vui khi thấy thành công của những bài hát ấy. Chắc là vì thấy mọi người vui vì điều đó nên tôi cũng bỗng thấy nó vui.
Chắc do mọi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng và trước giờ tôi vốn không đặt quá nhiều hy vọng là mình phải làm được, mọi thứ đều đến rất tự nhiên thôi.
Hì hì.
Tôi thấy nó cũng tương đối nặng. Tôi mong muốn những sản phẩm về âm nhạc hay phim ảnh của mình được nổi tiếng, nhưng tôi cũng không thể nói rằng tôi chỉ muốn những sản phẩm đó nổi tiếng, còn tôi thì đừng nổi tiếng. Tôi nghĩ gần như điều đó là không thể.

Nếu tôi có động cơ là làm điều đó cho người khác, làm để không phụ lòng họ, làm để mang tới cái gì đó có giá trị cho họ - thì quanh đi quẩn lại, cũng là để thỏa mãn chính mình thôi mà. Tôi nghĩ mọi thứ không quá khác nhau đâu ạ.
Cái tôi thấy rõ nhất là đã rất lâu rồi, khoảng 4 tháng gần đây - tôi chưa được về nhà. Công việc cứ kéo tôi đi và tôi không thể chủ động được thời gian như ngày trước nữa.
Tôi thấy mình bắt đầu quen rồi, và tôi cũng sợ cái sự quen đó luôn. Biết đâu một ngày nó không còn nữa thì việc mình không quen với sự nhận được tình yêu thương sẽ như thế nào? Đôi lúc tôi cũng thử ngồi hình dung, nhưng rồi cũng thấy nó chẳng có vấn đề gì nhiều lắm.

Khó vậy ta. Tôi cũng không rõ là những người viết nhạc khác sẽ cho đâu là bài hát đầu tiên. Là bài hát mình phát hành đầu tiên, bài hát mình cho mọi người nghe đầu tiên hay cái thứ mình viết ra đầu tiên?
Đó là một bài hát tên là Tìm Tôi. Tôi đã cố gắng hoàn thiện nó vào khoảng năm 2022. Lúc đó, tôi đang làm thêm ở Đà Nẵng trong khi vẫn đang học điện ô tô. Tôi cũng không rõ lắm vì sao ngày hôm đó lại về nhà và ôm cây đàn viết thử.
Nhưng tôi nhớ là trong quá trình đi học và làm thêm đó, ngày nào cũng sẽ có từng đấy hành động lặp đi lặp lại. Trong đó có việc phải ra ngoài đường, đi từ chỗ làm tới trường. Một ngày nọ, tôi thấy trời đẹp lạ thường. Tôi vội lấy điện thoại ra chụp thì tôi lại thấy bức hình trong điện thoại không còn đẹp nữa. Và có một động cơ vô hình nào đó thôi thúc tôi lưu giữ lại cái cảm giác khi nhìn thấy bầu trời ngày hôm ấy. Thế là tôi viết ra bài đó liền. Tới giờ thì chắc mới có khoảng 3 người được nghe bài hát đó thôi. Lúc đó tôi chỉ muốn làm sao để mình làm ra một thứ mà người ta có thể gọi nó là bài hát.



Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện này. Đó là lúc Đàn Cá Gỗ đã hoàn thiện nhưng Phép Màu còn chưa được thu chỉn chu nữa. Chúng tôi phải đi thu lại vì phim được quay và dựng trên một bản demo rất tạm bợ. Dù vậy, phim thì đã được chiếu trong trường Sân Khấu Điện Ảnh. Tôi không chắc là chị Huyền có xem Đàn Cá Gỗ ở trườn SKDA không, nhưng tôi nghĩ là có nên bạn sản xuất của Mưa Đỏ mới nhắn tin mời tôi đi casting cho phim. Lúc đó tôi đang đi thu âm và hoàn thiện bài Phép Màu cùng một vài bài hát nữa của band, nói thật là khi đó tôi đã dành hết thời gian và số tiền ít ỏi còn lại để đi thu rồi và quyết định về Pleiku. Trong túi khi đó chỉ còn vỏn vẹn hơn một triệu. Nhận được tin nhắn báo đi casting, câu đầu tiên vụt lên trong đầu tôi là: “Thôi chết. Bây giờ bảo mua vé máy bay 5 triệu ra Hà Nội là về không biết sống sao”. Khi đó tôi chỉ nghĩ, với một bộ phim lớn như vậy thì sao mà tới lượt một đứa nhỏ không tên tuổi, lại sống trên núi như mình. Thôi bỏ. Thế là tôi từ chối lần đầu tiên. Sau này, chị Huyền có gửi cho tôi một đoạn kịch bản ngắn để tôi có thể casting online bằng cách quay clip lại. Nhưng tôi quay hoài không được, hoàn toàn không đủ để thỏa mãn chính tôi một xíu nào và cảm giác đó rất khó chịu. Tối đi ngủ, tôi cứ nghĩ mãi “làm sao để cảnh này nhìn mới thật đây? Chắc mình không làm được diễn viên rồi. Nó quá khó, mình không thể quay được.” Tôi không ngủ được mấy ngày liên tục chỉ vì nghĩ về những phân cảnh đó. Thế là, tôi quyết định mạnh dạn nhắn tin cho chị ba của mình để mượn tiền bay ra Hà Nội casting. Hai chị ở nhà là những người ủng hộ tôi hết mình và luôn giúp đỡ mỗi khi tôi cần. Tôi được như bây giờ cũng là nhờ niềm tin của hai chị. Cũng may là tôi đã đậu vai, và nếu lần đó không đậu thì chắc bây giờ tôi không ngồi đây được luôn á. Tôi nghĩ, ngày đáng nhớ nhất của mình chính là khi anh Viễn sản xuất phim gọi điện và báo tôi đã được nhận vai. Đó chính xác là lần đầu tiên trong đời tôi thốt lên: “Ôi tôi làm được rồi”. Nó xứng đáng với khoản đầu tư mà chị tôi đã cho vay khi đó. Mà có một kỷ niệm vui thế này nữa, đó là cái ngày tôi đứng trên sân khấu casting thì tròn một năm sau là ngày họp báo ra mắt phim luôn. Kỷ niệm selfie một tấm chung với anh Đỗ Nhật Hoàng đã nhắc cho tôi biết chính xác là ngày hôm đó. Tôi cảm thấy hơi sợ năng lượng vũ trụ rồi khi mọi thứ tôi từng tưởng tượng trong đầu đều dần biến thành hiện thực.






















